Anh
vẫn mong một ngày Ngốc sẽ trở về,để anh có thể nắm tay Ngốc đi dưới một
bầu trời đầy sao.Anh vẫn mong một ngày Ngốc trở về,để những giấc ngủ
của anh không còn cô đơn trong nỗi nhớ."Hạnh
phúc đến rồi đi nhẹ như một cơn gió,nhưng nếu có một điều ước, anh ước
thời gian sẽ trả lại anh một cơn gió, một cơn gió đáng yêu và ngốc
nghếch..."
- Này, anh thích em ở điểm gì?
- Em ngốc nghếch.
- Ngốc sao anh còn thích. Ứ ừ, anh nói xạo em không tin đâu...
- Đấy em đáng yêu ở điểm ấy đấy.
- Điểm gì cơ?
- Vẫn ngốc nghếch, khì khì...!
- Anh là đồ...đáng ghét...
Hai năm trôi qua nhanh thật đấy Ngốc nhỉ, hai năm
qua anh cũng chả nhớ Ngốc đã hỏi anh câu này bao nhiêu lần rồi, nhưng
anh nhớ lần nào Ngốc hỏi anh cũng chỉ chả lời như vậy. Thật sự nhiều lúc
anh ức chế đến phát điên lên, anh tự hỏi chính mình rằng tại sao em cứ
hỏi đi hỏi lại một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy?
Nhưng giờ đây... có muốn nghe Ngốc hỏi cũng không được rồi...
Anh thực sự... anh thực sự...muốn nghe lại...
Nếu có thể... anh muốn được nghe lại nó mỗi ngày...
Mặc dù trước đây anh không hề muốn tí nào...
Nếu có thể...
....
Thu Hà Nội về với tiết trời se lạnh, những chiếc lá
vàng rơi, những cơn mưa bay ngang hay chỉ đơn giản là về trong nỗi nhớ.
Một mùa Thu nữa lại về, Ngốc có còn nhớ không nhỉ? Riêng anh, anh không
thể quên được bởi hai năm trước cũng trong mùa thu này anh đã gặp... một
cô nhóc. Một cô nhóc đã để cho anh bao kỉ niệm vui buồn, một cô nhóc
mới ngốc nghếch, ngây thơ làm sao...
Anh nhớ một đó là một chiều đầu Thu, cơn gió mát
thoảng qua báo hiệu một buổi chiều thật đẹp và yên ả... Thịnh, thằng bạn
thân rủ anh xuống quán nước ngồi. Nó sẽ giới thiệu cho anh mấy người
bạn gái. Nghe có vẻ buồn cười nhưng đôi khi anh thầm ghen tị với cái
thằng bạn chết tiệt ấy. Nó thì học không giỏi nhưng độ "sát gái" và đào
hoa thì có đến cả đời anh vẫn phải gọi nó là "sư phụ"... Chả hiểu nó
dùng bùa phép hay có chiêu gì dụ gái mà hôm nay thì thấy nó cắp tay cô
này, mai lại thấy ôm vai cô khác, mà toàn cô xinh, nhiều khi nhìn mà...
không phát ghen thì cũng điên lên vì tức. Là bạn thân lâu năm, chắc vì
tội nghiệp thằng bạn đã hơn hai mươi mà chưa có một mảnh tình vắt vai,
nó có hứa sẽ tìm giúp cho anh một người bạn gái. Lúc đầu anh tưởng nó
chỉ đùa, sau thì mới biết là nó làm thật. Nhưng anh cũng phải cảm ơn
thằng bạn chí cốt, nhờ có nó anh mới quen được một người con gái rất đặc
biệt...
Khác với ba người bạn gái xinh như hoa kia,một cô bé
có nhan sắc khiêm tốn nép mình ngồi phía đối diện như không muốn làm
hỏng một bức tranh hoàn hảo như vậy. Khác với những phấn son, nước hoa
thơm lừng, những bộ quần áo, trang sức lộng lẫy được gắn lên người như
tô điểm cho vẻ đẹp cao sang và rực rỡ là một cô bé với khuôn mặt không
son phấn, bộ trang phục giản dị với áo thun, quần jean. Khác với những
lời lả lơi, những câu văng tục bất kì khi "cần thiết" của ba tiểu thư
con nhà giàu kia là một cô bé ít nói, rụt rè, thỉnh thoảng lại cúi mặt
xuống nhìn chiếc đồng hồ như có ý muốn về cho đỡ ngượng mà không được.
Và khác ở chỗ, sao anh chỉ để ý đến mỗi cô bé ấy trong suốt buổi nói
chuyện, trong khi cô bé ấy dường như quá bé nhỏ so với một rừng "hoa
thơm cỏ lạ" xung quanh. Cô bé ấy chính là em, Ngốc của anh ạ...
...
-Thịnh, mày còn nhớ con nhỏ đeo kính,mặc quần Jean hôm trước ngồi cạnh mày hôm mày giới thiệu cho tao mấy đứa bạn của mày không?
-Biết, con nhỏ đó là ban tao, hôm trước nó bị hỏng xe nên tao đưa nó về cùng,có việc gì à?
-Tao...Mày có thể xin dùm tao số của con nhỏ đó được không?
-Số nó thì tao có đây lấy điện thoại ra tao đọc cho. À mà khoan đã, mày định làm gì vậy?
-Tao muốn làm quen với nó.
-Cái gì……??? Mày.. mày nói lại tao nghe coi, tao nghe không rõ...
-Tao muốn làm quen với con nhỏ đó, mày điếc sao mà nghe không rõ...
-Làm quen... với con nhỏ ấy...
-Đúng vậy, có cần tao phải nhắc lại lần nữa để nghe cho thủng tai mày không?
-Này Thắng, tao hỏi thật nhé hôm nay mày bị sao vậy?
-Tao chả làm sao cả, tao hoàn toàn bình thường...
-Ba đứa kia xinh như hoa, con nào con nấy nhìn
ngon hết chỗ chê, đến những thằng khác cầu xin tao rỏ dãi tao còn không
đồng ý, vì mày là bạn thân, là anh em của tao,tao mới sắp xếp cho mày
gặp những em xinh tươi thế này. Tao tưởng mày chọn ai, ai ngờ mày chọn
cái con dở hơi ngồi cạnh tao ấy hả. Nó có liên quan gì đâu, chả qua nó
ngồi đấy cốt để tao chở nó về thôi. Nếu không vì nó là bạn tao thì đời
nào nó được phép xuất hiện tại buổi chiều hôm ấy...
- Tao không quan tâm ai xinh ai xấu, mà mày cũng không có quyền được nói xấu người ta như vậy!
- Tao không hề nói bậy, tao nói có sách, mách có
chứng hẳn hoi, nếu không tin mày có thể đi hỏi cả lũ bạn tao, sẽ rõ
ngay. Anh em với nhau bao nhiêu năm chắc tính của tao mày hiểu hết rồi
đúng không. Tao có thể hơi bất lịch sự đôi chút nhưng tính tao không bao
giờ nói sai sự thật, có gì tao nói thẳng. Tao luôn có thói quen xem xét
người khác cẩn thận xong rồi mới nhận xét...Cũng như mày vậy ông bạn
quý hóa ạ, gần hai mươi tuổi đầu mà chưa biết mùi con gái là gì...rõ
khổ...
- Tao hiểu mày lo cho tao, nhưng tao vẫn muốn gặp
một lần cho biết, tính tao hay tò mò mà, mà một khi tao đã tò mò chuyện
gì thì khó mà cản tao được.
- Thôi được, mày đã quyết thì tao cũng không ngăn
nữa, số nó đây nhưng có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tao không báo
trước đấy nhé...
-....
- Báo trước với ông bạn là con nhỏ này rất khó
chịu đấy nhá, nếu chán nản thì phone lại cho tao, tao sẽ nối lại với ba
đứa kia hoặc tìm cho mày một đứa khác dễ chịu hơn.
- Thôi đi bố, phét vừa thôi! Làm như bố quen biết được với tất cả phụ nữ trên Trái Đất này chắc...
- Nghề của tao mà...chúc vui...và không gặp xui xẻo...
- Thằng khỉ!
Và nhờ thế anh đã có số điện thoại của Ngốc một cách
khá dễ dàng. Chúng mình bắt đầu quen nhau từ đấy. Anh cũng không hiểu
quen em là một sự tình cờ ngẫu nhiên hay do duyên phận do ông trời sắp
đặt nữa. Nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh không sai với sự lựa chọn
của mình, anh không hối hận vì đã quen một cô gái như em, mặc dù những
lời thằng Thịnh nói quả là...rất đúng. Em quả là một cô bé...ngốc
nghếch, ngốc đến nỗi anh đặt luôn cho em cái biệt danh là "Ngốc" và toàn
gọi như thế trong những lần gặp nhau mà đôi khi anh quên mất...cái tên
thật của em...
Anh còn nhớ buổi hẹn hò đầu tiên... Một cô bé ngồi
đối diện với chiếc mũ len trùm kín đầu, chiếc khăn màu tím nhạt quấn
quanh cổ, áo khoác dày cộp, quần chun bó sát người, lại còn cắm thùng
vào nữa chứ, chưa kể còn cái khẩu trang vẫn đeo chưa chịu bỏ ra. Lúc đó
anh nghĩ "Hay là cô ta sợ bụi nhỉ, mà trời cũng đâu có lạnh, đi uống
nước mà phòng bị cứ như đi tránh rét vậy...". Ngồi nửa buổi, anh và em
hầu như chẳng nói với nhau câu nào, chắc vì ai cũng ngại nên không dám
mở lời trước. Cho đến khi anh chủ động bắt truyện trước và mời em vài ly
kem cho "hạ hỏa", vì nhìn em có vẻ "khổ sở" quá. Anh thì chả thấy lạnh
tí nào, thậm chí còn thấy nóng, thế mà em ăn mặc cứ như là "đắp chăn
bông" vậy. Và...thật là ngạc nhiên, nhắc đến kem không hiểu có phải vì
lâu ngày không được ăn hay sao ấy mà em từ một cô gái e ấp, khép nép gần
như chả nói với anh câu gì từ đầu đến giờ bỗng reo lên như bắt được
vàng ý: "Kem ấy ạ, em thích lắm, anh mời thì em không khách sáo đâu
nha". Trời đất ơi, em nói cứ như lên làm xung quanh đó kẻ thì nhìn,
người thì lườm anh bằng con mắt có in hình "lựu đạn", làm anh ngượng
chín cả mặt, trong khi em vẫn vô tư như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhìn em ăn mà anh...cứ tròn cả hai con mắt như muốn lồi ra vậy: "Trời!
Con gái gì mà ăn nhiều vậy". Chỉ một nhoáng mà đã hết sáu, bảy ly kem
rồi mà chả hiểu có phải em sành ăn hay ông trời trêu ngươi anh không mà
toàn là những loại kem...đắt tiền. Khổ thân cho anh cứ loay hoay móc túi
này sờ túi nọ chỉ sợ không đủ tiền trả trong khi em vẫn rất "hồn
nhiên", thỉnh thoảng lại hỏi anh "Anh không ăn à, ngon lắm nè". Hic,
Ngốc có biết rằng anh cũng muốn ăn lắm chứ, nhưng...em thế này, anh làm
sao ăn cho nổi...Thế là cả buổi hôm ấy tiêu hết sạch tiền, đến ba nghìn
đi xe buýt còn không có, khổ thân anh phải cuốc bộ gần bảy cây số để về
nhà. Đến nhà thì mệt gần chết, quăng mình xuống chiếc giường ngủ quen
thuộc, anh định ngủ một giấc cho quên hết mệt mỏi thì...chuông điện
thoại reo vang...Ngốc gọi...
- Ngủ chưa anh?
- Sắp ngủ.
- Hì, hôm nay đi chơi với anh vui lắm đó...
- Vui lắm hả, ờ vui lắm...hờ hờ...anh rất vui...
- Giọng anh sao vậy?
- Không sao, anh hơi mệt...
- Anh mệt à, em xin lỗi, mai em đến thăm anh nhé.
- Không cần đâu, chỉ cần em thích buổi hẹn hò hôm nay là anh khỏe lên nhiều rồi.
- Thôi nhé, em không làm phiền anh nữa, ngủ ngon anh ha...
- Em cũng thế...
Đặt cái điện thoại xuống bàn, anh nhắm mắt nghĩ lại
buổi hẹn hò hôm nay... Phải nói là cũng không đến nỗi nào...Mặc dù tốn
tiền...nhưng rất vui... Có vẻ...anh nghĩ về em nhiều hơn... Một cô
gái...hơi kỳ lạ...nhưng có vẻ dễ mến... Dễ mến ở cái điểm...ngốc. Thế là
chúng ta đã chính thức quen biết nhau.
Mình đã hết cô đơn.
Bé Ngốc của anh à, em ngốc lắm, em có biết không?
Anh còn nhớ một lần, mắc mưa anh đã phone cho Ngốc đem giúp cái áo mưa
đến cho anh. Co ro đứng dưới một mái hiên gần đấy, thoáng thấy bóng Ngốc
xuất hiện, anh mừng thầm nhưng niềm vui đến nhanh thì biến mất cũng
nhanh không kém vậy. Anh mếu máo khi nhận ra cái áo mưa em mang đến cho
anh chỗ đầu thì rách một mảng lớn mà hai cánh tay áo cũng...tả tơi không
kém. Thôi thì cũng gọi công em mang đến cộng với việc Ngốc xin lỗi, anh
vẫn vui vẻ mặc nó vào. Ngoài trời thì vẫn mưa to mặc cái áo mưa ấy
vào...như không vậy. Bước được vào ngôi nhà thân yêu thì quần áo cũng
ướt hết sạch. Ngốc à, em có biết đêm đó anh sốt một trận tơi bời khói
lửa đến thế nào không...Còn em thì vẫn thản nhiên như đó chỉ là một "sự
nhầm lẫn chút xíu"... Ngốc à, sao em lại ngốc đến như vậy chứ?
Anh còn nhớ một lần, Ngốc mới mua một con mèo con và đặt tên cho nó là
Jacky. Jacky rất ngoan lại rất đáng yêu nữa chứ, nhìn nó cứ sán gần cọ
cọ vào người em đòi bế mà anh nhiều khi...ước mình là con mèo giống nó
thì tốt. Nhưng có một chuyện khá bất ngờ xảy ra, một lần đến nhà Ngốc
chả hiểu sao mà con Jacky của Ngốc rùng mình bỏ chạy về phía góc tường,
lông nó xù hết lại, người co rúm nó gừ gừ mấy tiếng trông có vẻ có
chuyện gì rất khủng khiếp vừa xảy ra với nó thì phải, còn em thì không
thấy đâu. Anh gọi mãi sau mới phát hiện em ngồi bệt xuống trong phòng
tắm. Trong phòng tắm thì hỡi ơi...khủng khiếp quá, toàn nước xà phòng
bắn tung tóe, chậu rửa, khăn mặt, bông tắm, đủ các loại dầu: dầu gội
đầu, dầu thơm mỗi chỗ một thứ...không khác gì một bãi chiến trường. Em
thì ướt nhẹp, người bám đầy xà phòng cứ ngồi đấy tấm tức khóc làm anh
thấy tội nghiệp quá. Mãi sau anh mới hiểu ra, hóa ra em muốn tắm cho con
Jacky được sạch sẽ hơn, nên đã chuẩn bị đủ mọi dụng cụ và bế nó vào
chậu tắm. Nhưng Ngốc ơi, em vừa làm một việc thật dại dột...Em không
biết rằng mèo vốn là loài sợ nước. Đành rằng em yêu quý nó, muốn chăm
sóc nó nhưng cũng phải biết cách tắm cho mèo trước rồi mới làm chứ. Có
ai đời tắm cho mèo lại xối nước thẳng lên mặt nó như người vậy chứ, làm
thế nó chả nổi điên lên là phải. Nó chịu tắm là vì nó yêu cô chủ của nó,
nhưng nó không thể yêu quý một cách chăm sóc "quá đáng" như vậy được.
Khổ thân cả cô chủ lẫn cả con vật bé nhỏ vì thiếu hiểu biết nên đâm ra
giận nhau, làm anh phải bế nó lên nựng mãi nó mới không kêu nữa. Còn em
thì vẫn...khóc tức tưởi nên anh cũng phải...ôm một cái xoa dịu. Nghe nói
gần một tuần yêu chiều đủ kiểu, nó mới chịu lại gần cho em bế. Và sau
lần đó hình như em cũng cạch...không dám tắm cho nó nữa mà nhờ cô bạn
hàng xóm sang tắm hộ. Ngốc à, sao em lại ngốc đến như vậy chứ?
Anh còn nhớ một lần từ tiệm sách bước ra anh bắt gặp Ngốc đạp xe một
cách hớt hải như đang chạy trốn một cái gì đó, đằng sau là một người đàn
ông trung niên đang cố đuổi theo em. Trong khi anh còn đang cố nghĩ và
không biết lại có chuyện gì rắc rối đến với Ngốc nữa thì giọng em vang
lên thật to khiến anh thật sự hốt hoảng: "Cứu em với anh Thắng, hắn là
kẻ cướp hắn muốn cướp xe của em đấy...". Không kịp suy nghĩ, anh nhảy
xuống đường và ghì chặt tay "kẻ cướp" kia lại, miệng hô hào bà con cô
bác gần đấy đến giúp đỡ một tay mà không chú ý rằng tay kia cũng đang cố
gào lên một câu "Ai cướp của ai mới được cơ chứ...". Nghe thấy tiếng
kêu "Cướp, cướp...giúp tôi một tay với", những người xung quanh dừng hẳn
lại, mấy anh thanh niên trai tráng đến giúp anh khống chế "tên cướp"
lại cho hắn hết cựa quậy, còn em cũng dừng xe lại, thở hổn hển như vừa
chạy marathon vậy. Anh cũng thế thở không ra hơi, vừa tức vừa bất bình
"Giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò ăn cướp, tay này gan thật mà còn
đuổi theo công khai mới hay chứ ". Bước tới trước mặt hắn, anh hỏi:
- Tôi trông ông có vẻ lương thiện, sao lại đi làm cái trò ăn cướp hèn
hạ như vậy. "Tên cướp" kia vẫn đang vùng vẫy giữa gọng kìm của mấy
người thanh niên to khỏe, vẻ mặt hắn nhăn nhó, đau khổ như đang chịu một
điều gì oan ức lắm.
- Khổ quá, tôi đâu có ăn cướp gì của ai đâu...
- Thế ông đuổi theo bạn tôi làm gì, chả phải ông định cướp xe của bạn tôi sao.
- Thì đúng là như vậy, tôi muốn lấy lại...
- Vậy mà ông còn chối cãi, ông thật quá đáng, thật đáng xấu hổ cho ông, một con người...
Tức thì người đàn ông chen ngang, hét lên một tràng dài khiến anh không tin nổi vào mắt mình nữa:
- Con người gì cơ chứ, ai ăn cướp của ai chứ! Này nhé, nãy giờ tôi
nhịn mấy người nhiều lắm rôì đấy, mấy người quá đáng vừa thôi chứ. Nhìn
kĩ lại đi, cô ta mới là kẻ ăn cắp của tôi thì có, cái xe cô ta đang đi
là xe đạp của tôi...là xe của tôi đó...
- Xe...xe của ông ta??? Vậy là sao? Ngơ ngác, bàng hoàng, sững sờ,
mắt chữ o, mồm chữ a, anh quay sang nhìn em. Em nhìn anh, nhìn người
người đàn ông, rồi quay sang nhìn...chiếc xe đạp. Bỗng em giật mình:
"Chết, hình như...hôm nay mình...không đi xe...". Người đàn ông được thể
xổ một tràng dài ra:
- Đấy, nhận ra rồi chứ, lúc nãy từ cửa hàng thực phẩm đi ra, tôi bỗng
giật mình khi thấy tự dưng cô ta nhảy lên xe mình rồi phóng vù đi mất.
Tôi phải bỏ cả túi thức ăn của mình xuống vừa phải phóng hết tốc lực vừa
đuổi theo, miệng thì cứ gào lên bảo cô ta dừng lại đến khản cả cổ...
Đến đây thì bị mấy người giữ lại như tù nhân vậy, còn cô ta thì vẫn ung
dung ngồi trên xe của tôi. Vậy là sao hả?
Xung quanh mặt ai cũng đần hết cả lại. Từ chỗ tâm điểm chú ý người đàn
ông, người ta bỗng đông loạt hướng ánh mắt về Ngốc, lúc đó đang...rối
rít xin lỗi người đàn ông tha lỗi cho hành động nhầm lẫn của mình. Sau
khi nghe hết câu chuyện, anh cũng bó tay với em, chỉ mong có cái lỗ nào
chui xuống cho đỡ ngượng, vì Ngốc mà anh cũng bị dính líu vào cái chuyện
chả đâu vào đâu này. Thì ra mọi ngày Ngốc đều đi xe đạp, nhưng vì hôm
nay xe của em bị hỏng, nên em phải đi bộ đến cửa hàng thực phẩm. Chả
hiểu cuộc đời trớ trêu hay sao mà cũng có một ông khách đến mua đồ dựng
chiếc xe của ông ta trước vỉa hè mà quên không khóa, mà xe của ông ta
giống hệt xe của em mới lạ. Và đến lúc đi ra, chả hiểu theo phản xạ hay
sao mà Ngốc lại nhảy.. lên xe của ông ta đi mà quên mất hôm nay mình
không đi xe. Chuyện xảy ra sau thì ai cũng biết, làm báo hại anh phải
thay Ngốc xin lỗi đến gần đứt cả lưỡi ông ta mới tha cho. Rồi còn phải
cuốc bộ về tận cửa hàng thực phẩm lấy lại cho ông ta túi đồ nữa. Trời ạ,
Ngốc ơi là Ngốc, sao em lại ngốc đến như vậy chứ?
Anh còn nhớ...
Nhớ nhiều lắm Ngốc ạ...
Anh nhớ Ngốc rất thích ăn kẹo mút, một ngày chắc Ngốc có thể ăn nguyên
được một thùng kẹo ấy chứ... Anh nhớ Ngốc thích ngắm sao trời vào ban
đêm, cho dù có hôm không trăng sao nhưng em vẫn mở cửa nhìn lên bầu trời
như chờ đợi một điều gì đó... Anh nhớ Ngốc thích hát karaoke, mỗi lần
đi hát cùng nhau là Ngốc đều giành mic hát từ đầu cho đến cuối, mặc dù
giọng hát Ngốc cũng...chẳng kém giọng của Chaien là mấy...
Và anh chợt nhận ra...
Anh đã thích Ngốc lúc nào chẳng biết...
Anh cũng không hiểu tại sao nữa. Với ngoại hình của mình, anh có thể tìm
được một người con gái khác xinh xắn hơn Ngốc, và cũng...thông minh hơn
Ngốc nhiều. Nhưng anh không quan tâm. Đối với anh, Ngốc quan trọng hơn
tất cả. Anh chỉ cần Ngốc mà thôi. Anh...đã yêu Ngốc mất rồi...
Thế nhưng một ngày, Ngốc bỏ anh lại mà đi. Ngốc đi đâu anh cũng không
biết, bạn bè Ngốc cũng chẳng biết gì. Anh cứ lang thang đi tìm Ngốc,
lang thang đến những nơi chúng ta từng hẹn hò, nhà Ngốc, dưới những cơn
mưa, dưới những con phố vắng người, bất cứ chỗ nào anh nghĩ Ngốc có thể
đến nhưng vô ích... Ngốc xuất hiện và biến mất một cách kỳ lạ như không
hẹn trước vậy. Không một lời tạm biệt, điện thoại không liên lạc
được...Ngốc à, em khiến cho anh hụt hẫng lắm, em có biết không?
Rồi một chiều, anh nhận được một cú điện thoại bất ngờ của Ngốc. Ngốc
không muốn anh nói gì, để nghe Ngốc bày tỏ tâm sự của mình. Em nói rằng
em không muốn làm anh phải đau khổ, nói rằng không ai muốn làm bạn với
một cô gái ngốc nghếch bao giờ, rằng em muốn rời xa anh...Không đợi anh
nói một câu, Ngốc kết thúc cuộc gọi một cách nhanh chóng. Và...anh cũng
vẫn không gọi lại được lại cho Ngốc, cũng giống như lần trước vậy. Ngốc
biến mất như một cơn gió, một cơn gió bay xa chẳng bao giờ trở lại...
Hai năm trôi qua...
"Anh Thắng, em Ngốc nè!". Ước gì anh có thể nghe lại câu nói đó một lần nữa từ Ngốc nhỉ?
Từ khi Ngốc ra đi, anh chợt nhận ra mình cũng đang thay đổi. Anh thích
ăn kẹo mút mỗi khi buồn, mỗi khi nhớ Ngốc anh thích đi dạo một mình dưới
mưa, vì lúc đó anh có thể khóc thỏa thê mà không sợ ai nhận ra cả. Anh
cũng nuôi một con mèo và cũng đặt tên cho nó là Jacky, trùng với tên con
mèo nhà Ngốc vậy. Con Jacky nhà anh cũng ngoan lắm. Nếu Ngốc quay trở
về ,anh sẽ cho Ngốc được chiêm ngưỡng nó nhé.Anh cũng thích ngắm những
ngôi sao vào ban đêm,vì anh hi vọng cũng sẽ có người đang ngắm sao như
anh vào lúc này...
Anh đang tập quên,chính xác là anh đang cố quên những gì vừa mới diễn
ra.Không biết đến bao giờ anh mới xóa hết được những kí ức về Ngốc ra
khỏi trái tim mình.Không biết đến bao giờ...anh có thể quên được
Ngốc.Anh vẫn luôn cố động viên mình đỡ buồn bằng cách đặt giả thiết giờ
Ngốc đang hạnh phúc với những gì xung quanh mình,hay em đã tìm được một
người đáng tin cậy hơn anh chăm sóc em những lúc em cần.Anh luôn cố chấp
nhận thực tại để có thể nghĩ đến một cái gì đó mới mẻ.Nhưng anh nhận
ra...cuộc sống đôi khi không được như mong muốn vì...anh vẫn đang cố chờ
một người,và mong người đó sẽ quay về...
Có lẽ... một ngày nào đó,anh sẽ hoàn toàn quên được Ngốc.Đó sẽ là ngày
mà những chiếc kẹo mút sẽ không còn là món đồ ưa thích mỗi khi buồn,đó
sẽ là ngày mà những cơn mưa là nỗi khó chịu đối với anh khi anh phải
tiếp xúc với chúng.Đó sẽ là ngày mà con Jacky sẽ được anh đưa lên bàn
nhậu cùng mấy thằng bạn thân hay bán cho một quán thịt chó nào
đó...Nhưng anh không biết...ngày đó là ngày nào.Chỉ biết rằng...anh vẫn
thèm..kẹo mút lắm!!!
Anh vẫn mong một ngày Ngốc sẽ trở về,để anh có thể nắm tay Ngốc đi dưới
một bầu trời đầy sao.Anh vẫn mong một ngày Ngốc trở về,để những giấc ngủ
của anh không còn cô đơn trong nỗi nhớ. Anh vẫn mong một ngày Ngốc trở
về,để mỗi sáng thức dậy anh lại được ngắm nhìn một hình bóng quen
thuộc,để lại được nói với Ngốc một câu...
"Ngốc à...sao em lại ngốc đến như vậy chứ...?"
Anh yêu em... Mãi mãi...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét